Tiểu sử tướng Braum

Tướng: Braum
Đặc tính: Thủ - Hỗ trợ - Đỡ đòn
Khởi điểm: 3 sao
Cách nhận hồn: Tiệm guild, triệu hồi , Bảo rương loạn đấu , sự kiện


''Cháu bà có muốn nghe chuyện cổ tích không nào?''

''Bà ơi, cháu lớn rồi mà.''

''Đâu có luật nào cấm trẻ lớn nghe chuyện cổ tích phải không nào.''

Cô bé miễn cưỡng bò lên giường rồi chờ đợi, biết chắc mẩm rằng chẳng thể nào nói lại bà mình cả. Một luồng gió bên ngoài rít lên từng hồi, cuốn các bông hoa tuyết vào những cơn gió xoáy bất tận.

''Chuyện gì giờ nhỉ? À, chuyện về Mụ Phù Thủy Băng nhé?'' người bà hỏi.

''Eo ôi, không nghe chuyện về mụ ấy đâu ạ.''

''Thế chuyện về chàng Braum nhé?'' Đáp lại câu hỏi của người bà là một sự im lặng. Người bà mỉm cười. ''Chuyện về chàng dũng sĩ này thì kể hoài không hết. Hồi xưa bà của bà vẫn hay kể về cái dạo mà Braum đã bảo vệ làng ta khỏi nanh vuốt của loài rồng ra sao! Không thì – cũng rất lâu về trước rồi – chuyện chàng ta đã chạy thẳng một mạch xuống nguyên cả một dòng sông dung nham thế nào! Hoặc –'' Bà dừng lại trong thoáng chốc, đặt một ngón tay lên môi mình. ''Bà đã kể cháu nghe chuyện làm sao mà chàng Braum sở hữu chiếc khiên của mình chưa ấy nhỉ?''

Cô bé lắc đầu lia lịa. Ngọn lửa trong lò sưởi nhảy chồm lên, táp thẳng vào lũ gió lạnh.

''Ngày xửa ngày xưa, trên những dãy núi cao của làng ta có một chàng trai tên là Braum -''

''Đoạn này nghe mãi rồi bà ơi!'' 

''Chàng ta quanh năm suốt tháng không làm nông, thì cũng chỉ trông nom lũ cừu và dê của mình với một nụ cười tươi rói làm ấm lòng người luôn nở trên môi. Đó là một chàng trai tốt bụng nhất trần đời.

''Rồi vào một ngày kia đã xảy ra một chuyện vô cùng kinh khủng: một cậu bé sơn tinh, cỡ tầm tuổi cháu ấy – đang leo núi thì vô tình tìm thấy một hầm mộ chôn sâu trong lớp núi đá. Đường vào hầm mộ thì bị một cánh cửa đá to bản với một mảnh Băng Vĩnh Cửu đính ngay tâm chặn đi mất. Tò mò, cậu sơn tinh nọ đã mở cánh cửa ấy ra, và chao ôi, thật khó mà có thể tin nổi, bên trong là một cơ mang đầy những vàng, bạc, và châu báu óng ánh lấp lánh – tất cả những gì mà cháu có thể tưởng tượng ra ấy!

''Thế nhưng, cậu bé nào có ngờ rằng hầm mộ ấy thật ra là một cái bẫy. Mụ Phù Thủy Băng đã nguyền rủa nó – và ngay khi cậu bé bước vào thì cánh cửa ma thuật đó liền đóng SẬP lại và nhốt cậu ta bên trong! Dù đã cố làm đủ mọi cách, nhưng rồi cậu bé cũng đành phải đầu hàng trước cánh cửa.

''May mắn thay một người chăn cừu đi ngang đó đã nghe được tiếng cầu cứu của cậu bé. Tất cả mọi người đều chạy vội tới để tìm cách giúp đỡ, nhưng ngay cả những chiến sĩ hùng mạnh nhất cũng đều phải đầu hàng trước cánh cửa. Cha mẹ của cậu bé phải cố dìu nhau để cùng đứng vững, và tiếng khóc nỉ non của người mẹ cứ vang vọng mãi khắp các dãy núi. Thật tuyệt vọng.

'''Và rồi, trước sự kinh ngạc của mọi người, họ nghe được một tiếng cười vang vọng chốn xa xăm.''

''Chắc hẳn là Braum rồi!'

''Cháu của bà thông minh phết nhờ! Braum đã nghe được tiếng gào khóc của họ nên liền trượt thẳng xuống vách núi. Dân làng xúm lại kể cho chàng ta nghe về cậu bé sơn tinh và lời nguyền rủa. Braum mỉm cười, gật đầu, rồi tiến lại chỗ hầm mộ. Chàng đẩy nó. Kéo nó; đá nó; cố giật bản lề nó ra, nhưng tất cả chỉ là dã tràng xe cát biển đông mà thôi.''

''Nhưng chàng là người khỏe nhất cơ mà!''

''Cái đấy thì dĩ nhiên rồi cháu ạ,'' người bà gật đầu. ''Suốt bốn ngày bốn đêm, Braum ngồi trên một tảng đá, cố tìm ra giải pháp. Mạng sống của cậu bé đang trôi dần đi theo thời gian.

''Và rồi, khi bình minh ngày thứ năm xuất hiện, đôi mắt chàng ta liền bừng sáng, và nụ cười toe toét lại nở trên môi. Tuy ta không thể phá nổi cánh cửa,' chàng lên tiếng, nhưng ta vẫn có thể phá nổi –''

Cô bé suy nghĩ trong chốc lát; rồi tròn mắt thốt lên.''- ngọn núi!''

''Ngọn núi. Braum nói là làm, chàng liền đi tới đỉnh núi rồi bắt đầu vung tay đấm mạnh xuống, đào xuyên từ lớp đá này đến lớp đá nọ, hết cú đấm này tới cú đấm kia, đất đá văng lên tưởng chừng như liên miên bất tận, rồi dần dần chàng biến mất cứ như thể đã bị ngọn núi nuốt chửng vậy.

''Trước sự hồi hộp của dân làng, cánh cửa rung lên từng hồi – và khi lớp bụi mù tan đi, họ thấy Braum đứng đó giữa đống châu báu, với cậu bé sơn tinh yếu ớt nhưng đầy vui mừng trên tay.''

''Cháu biết ngay mà!''

''Nhưng trước khi họ kịp ăn mừng, ngọn núi rung lên từng hồi: đường hầm Braum đào ra đã phá vỡ kết cấu của ngọn núi, và giờ thì nó sắp sụp đến nơi rồi! Lập tức Braum chộp lấy cánh cửa ma thuật rồi giơ nó lên như một chiếc khiên, bảo vệ tất cả mọi người trước cơn thịnh nộ của ngọn núi. Và khi tất cả kết thúc, trước sự kinh ngạc của Braum; chẳng hề có, dù chỉ là một, vết trầy nào trên cánh cửa cả! Braum đoán nó hẳn phải là một thứ bảo bối.

''Và từ đó trở đi, chiếc khiên ma thuật đó chẳng bao giờ rời tay Braum cả.''

Cô bé ngồi thẳng dậy, cố gắng không biểu lộ sự háo hức của mình. Người bà chờ trong một thoáng, rồi nhún vai chuẩn bị đứng dậy.

''Bà ơi,'' cô bé níu lại ''bà kể tiếp một chuyện nữa nhé?''


''Ngày mai nhé.'' Người bà mỉm cười; hôn lên trán của cháu mình rồi thổi tắt nến. ''Cháu phải đi ngủ cái đã, chuyện thì chẳng bao giờ hết đâu.''
First
0 Komentar